THÔNG TIN CẦN BIẾT

Điểm danh 03 tác phẩm giải Nhì cuộc thi “Bệnh viện Mắt Hà Nội 2 trong tôi”

25-05-2018
Gửi gắm đầy tình cảm trong những lời thơ, nét bút, Clip “Thông điệp Bệnh viện Mắt Hà Nội 2” và bức tranh “Nụ cười” cùng bài viết “Nơi ấy… Những kỉ niệm không bao giờ quên” đã trở thành 3 tác phẩm được Nhì cuộc thi “Bệnh viện Mắt Hà Nội 2 trong tôi”.

Gửi gắm đầy tình cảm trong những lời thơ, nét bút, Clip “Thông điệp Bệnh viện Mắt Hà Nội 2” và bức tranh “Nụ cười” cùng bài viết “Nơi ấy… Những kỉ niệm không bao giờ quên” đã trở thành 3 tác phẩm được Nhì cuộc thi “Bệnh viện Mắt Hà Nội 2 trong tôi”.

1. Clip "Thông điệp Bệnh viện Mắt Hà Nội 2" của chị Nguyễn Thị Tuyết - Phòng Dịch vụ khách hàng

 
2. Tác phẩm "Nụ cười" của Điều dưỡng Nguyễn Văn Hiệu - Khoa khám bệnh



3. Câu chuyện đầy ý nghĩa của Điều dưỡng Trần Văn Úy - Khoa Mắt tổng hợp:


"NƠI ẤY… NHỮNG KỈ NIỆM KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
 
Hôm nay cũng như bao ngày khác tôi đến ngôi nhà thân yêu thứ 2. Ở đó luôn có những nụ cười thân thiện hòa nhịp cùng những ánh mắt tươi sáng đang chào đón, bên cạnh đó là sự nhiệt tình, sự phấn đấu không biết mệt mỏi của các thành viên trong ngôi nhà mắt hà nội 2.
 
Thời gian thấm thoát trôi đi cũng đã hơn 1 năm kể từ ngày đầu tiên tôi bước chân đến đây, có biết bao nhiêu kỷ niệm qua đi từ những ngày Bệnh viện chưa đi vào hoạt động, từ những kỷ niệm các cô y tá xinh đẹp không ngần ngại sự vất vả để xua tan đi những đám bụi còn đang ngủ say trên những ô cửa sổ, cùng với những hạt bụi ngổn ngang đang nhảy múa dưới nền nhà để trang điểm cho ngôi nhà thân yêu. Rồi đến ngày chuẩn bị khai trương, kỷ niệm đó có lẽ chẳng ai ở đây có thể quên được sự hồi hộp đến 23h đêm để chào đón ngày ra đời của ngôi nhà Mắt hà nội 2 thân yêu.

Mà tất cả chúng tôi chờ đợi từ rất lâu, thời gian đó có biết bao nhiêu giọt mồ hôi đổ xuống, chúng tôi đều không ngừng cố gắng vượt qua nỗi vất vả đó để đem ánh sáng trở về cho nhiều người mà đã từ lâu rồi họ đã phải sống trong bầu trời sương mù.và thổi dập tắt đi những nỗi đau âm ỉ trong mắt của bệnh nhân khi đến đây. Niềm hạnh phúc lớn nhất với chúng tôi là luôn thấy được những nụ cười cảm mến và những ánh mắt chất chứa bao niềm hạnh phúc đang lắng đọng trong mỗi bênh nhân khi ra về.

Ở đây có bao nhiêu kỷ niệm trôi đi và bao nhiêu kỷ niệm lắng đọng lại, nhưng có một kỷ niệm mà chắc tôi sẽ không bao giờ quên đó là kỷ niệm về một anh bệnh nhân người Lạng Sơn. Cũng như bao chàng trai khác anh xa gia đình đi làm ăn kiếm sống nhưng thượng đế đã không cho anh được sự bình yên như bao người khác. Anh bị tai nạn và thượng đế đã cướp đi đôi chân lành lặn của anh, nỗi buồn đó vẫn chưa dừng lại khi mà đôi mắt của anh đang từng ngày, từng giờ xa dần hơn với những tia nắng ban mai quen thuộc. Rồi những ánh sao băng trên trời cũng dần dần rời xa anh để thay thế vào đó những đám mây đen u tối đang đưa anh vào bóng đêm vô tận trong một thế giới không ánh bình minh.
 
Rồi một ngày ở một nơi nào đó rất xa Lạng Sơn, khi màn đên buông xuống với những cơn gió lạnh lẽo về đêm mọi người vẫn đang ủ mình trong những chiếc chăn ấm áp để hòa mình vào những giấc mơ huyền diệu. Nhưng những khoảnh khắc ấy cũng không thể nào cưỡng lại được niềm khao khát thúc đẩy của các bác sỹ điều dưỡng và các phòng ban khác của bệnh viện mắt hà nội 2 dậy từ 5h sáng để lên đường tới Lạng Sơn để  đem ánh sáng trở lại với nhiều người, trong đó có anh Nguyễn Văn Hậu 32 tuổi. Rồi hôm đó xe ca đưa anh rời quê hương để đến với  BV Mắt Hà Nội 2.

Tôi đã thấy TS, BS: Đặng Xuân Nguyên một BS tận tâm, đa tài  trong ngành nhãn khoa và là người có tâm huyết với bệnh nhân, đã xóa tan đi những đám mây đen kịt đọng lại trong bầu trời bóng đêm để nhường chỗ cho những tia nắng ban mai rạng ngời và những ngôi sao lấp lánh huyền diệu ấm áp ban đêm. Trong khoảnh khắc ấy tôi đã thấy được niềm vui, niềm hạnh phúc của anh ấy. Khi lần đầu tiên nhìn thấy được mặt những người thân sau hơn 10 năm sống trong bóng tối. Chắc có lẽ khoảnh khắc hạnh phúc ấy với anh sẽ không bao giờ có thể quên được. Chưa dừng lại ở đó anh còn được nhận tình cảm và sự quan tâm của ban giám đốc cùng với công đoàn bệnh viện đã tặng chi phí điều trị, ăn ở đi lại miễn phí. Đó là một kỷ niệm mà tôi không thể nào quên.   
 
Có lẽ chính những điều tốt đẹp như vậy đã thúc đẩy tinh thần làm việc của chúng tôi ngày càng cố gắng hơn, yêu và chân trọng công việc của mình đang làm hơn nữa. Với  tôi sau mỗi lần thấy niềm vui, niềm hạnh phúc từ những bệnh nhân đã đến đây thì những công việc  đầy vất vả dường như tan biến sau mỗi ngày làm việc. Niềm vui của tôi và các thành viên trong gia đình bệnh viện mắt hà nội 2 là thấy được niềm hạnh phúc của bệnh nhân khi ra về."
Bài viết hữu ích?

BÀI VIẾT LIÊN QUAN